Ngơ …

Đây là cảnh giới tối cao của việc tu luyện không tập chung, cho dù là tu cái gì cũng thế cả, khi bạn không chuyên tâm vào 1 hướng, có thể trong vô thức bạn sẽ rơi vào tình trạng này

Những người trong trạng thái này nhiều khi sẽ không biết bản thân là ai, khá tương đương với hiện tượng ngáo , nhưng có 1 điểm đó là thần trí, cảm xúc…mọi giác quan sẽ trầm xuống, thơ thần, vô hồn, còn loại kia thì mọi thứ đều bị kích động, về bản chất khá giống nhau, nhưng tính chất đặc thù khác nhau nhiều

Cũng giống như bạn không thể đi trên cùng 2 con đương 1 lúc , bạn học cái này thì cái kia sẽ phá và ngược lại , nhiều người cứ nghĩ là học càng nhiều càng tốt , nhưng họ không biết rằng cơ thể nó sẽ bị loạn , kiểu như 1 cái máy tính nếu hoạt động quá nhiều thứ cùng 1 lúc với cường độ cao thì chuyện hỏng cũng là sớm muộn

Nên bạn phải xác định rõ tư tưởng, học cái nào chuyên tâm vào cái đó thôi , trừ khi bạn đã từng học xong 1 cái và chuyển qua cái khác, cái cũ không học nữa thì ổn , dễ thích nghi hơn

Hoặc bạn thích kiểu đứng núi này trông núi nọ thì cũng chẳng sao, nếu đó là 1 công pháp bình hường tay chân chẳng hạn, nhưng với những loại cao cấp liên quan tới hồn mệnh …thì điều đó là không nên

Nếu bạn tu tập chỉ sử dụng chân tay mà không liên quan tới thần thức thì không ảnh hưởng gì, vì bạn sẽ không đi vào trong không gian khác , không phải chịu ảnh hưởng của không gian, của trọng trường, của năng lượng ngoại cảnh….

Còn khi bạn tu luyện liên quan tới chuyện tạp trong 1 không gian khác ngoài không gian bạn đang sống, thì nó lại là 1 chuyện khác , bạn phải chấp nhận và chịu áp chế của không gian đó, bạn không thể mang 1 thứ khác với bản chất của không gian đó vào mà tập được

Nhưng điều đầu tiên khi muốn vào không gian nào đó, thì phải phải vượt qua vọng tâm của chính bạn đã

Khi tiến vào trong khi tâm bạn hoàn toàn sạch , không có vọng tưởng , không ý niệm lung tung , không có suy nghĩ đời thường, hay miên man đủ thứ….bởi nếu bạn duy trì trạng thái vọng niệm thì ai mà biết rằng sẽ có con gì đó thành tinh đang đứng cạnh bạn , nó thâm nhập chi phối vọng tưởng của bạn , dẫn dụ bạn tiến nhập cảnh giới của nó , và khi đó huyễn cảnh mà nó tạo ra sẽ giống như không gian mà bạn đáng lẽ phải có mặt

…lúc đó gọi là toang

Bạn đều đều vào không gian của nó tập luyện , và mọi thứ bạn hiến dâng tự nguyện cho nó , và nó sẽ chiếm chọn cơ thể bạn

Lúc đó bạn sẽ tiến vào trạng thái ngơ

Ra đường thơ thẩn , nhặt lá , đá ống bơ, cười cười nói nói 1 mình, và có khi nhiều người lại bảo trời đầy

Nói chung sau khi thần thức bị con kia nó chén rồi, muốn hồi phục lại trạng thái ban đầu thì không phải đơn giản

Có hồi phục lại được thì cũng không còn như lúc đầu, kiểu gì cũng bị tổn hại ít nhiều

Nên thiết nghĩ nếu bạn xác định thì nên quy chuẩn theo hướng bạn chọn là tốt nhất

Trong hành trình tu luyện sẽ có rất nhiều cạm bẫy gặp phải, nếu đúng thì không sao, nếu sai thì coi như quay vào ô đen …

Có thể nhìn thì đơn giản, nhưng có khi nó lại rất phức tạp

Nhìn phức tạp có khi lại đơn giản

Nếu bạn không theo 1 đường nối , tiêu chuẩn của loại đó, bạn sẽ thấy nó phức tạp, còn bạn cứ đi từng bước 1 theo lối hướng dẫn thì nó lại là đơn giản

Việc căn ngộ cao hay thấp không quan trọng mà chủ yếu là tâm bạn đơn giản hay phức tạp

Đối với 1 loại pháp nào, bạn cứ tập thôi , cứ học thôi , cứ áp dụng theo thôi , mà không có mục đích, không có cầu sự viên mãn , không có mục tiêu phải đạt bằng được …không có tham vọng sẽ chiếm hay sở hữu nó , …thì tự nhiên bạn sẽ thành tựu viên mãn

Bình Luận

Bình Luận

Author: minhdn