Nhiều người chắc nghĩ rằng để đạt được thành tựu trong tu luyện 1 pháp môn nào đó, chắc sẽ khó khăn lắm….
Nhưng đó là bạn nghĩ như thế , chứ cũng không phải như thế , bạn nghĩ khó thì nó là khó, bạn nghĩ dễ thì nó cũng không còn khó như vậy nữa
Vấn đề nó ở nơi bạn mà thôi
Cũng giống như thiền kiết già, ngồi lần đầu thì đau buốt vãi cả ra ấy chứ, kiến cắn gì như gãy cả chân ấy chứ, …
Bạn nghĩ rằng những người ngồi được hẳn có tư chất thiên phú cao lắm, họ quá giỏi mới có thể làm được …nhưng đấy là vì bạn nghĩ thế chứ bạn không chịu hiểu rằng không có sự thành đạt nào mà không trải qua khổ luyện
Khi họ tập ngồi trong đau đớn thì bạn đang cafe với bạn bè, khi họ kiên trì mỗi ngày thì bạn đang ngủ nướng, khi họ nỗ lực thì bạn mơ mộng thành tựu …trong khi bạn chẳng thèm tập gì, thì lấy đâu ra thành tựu
Bạn nghĩ khó khăn nên bạn không hành động , còn họ thì sao, chẳng lẽ họ cũng không thấy khó khăn… Hay họ không biết đau, không biết cực
Họ cũng là người, bạn cũng là người, tại sao họ làm được còn bạn thì không , liệu có phải sự khác nhau ở chỗ bạn quá lười hay không
Tu nó vậy, từng bước, từng bước , …không có ai sinh ra đã là thiên tài,mà đều phải trải qua tu luyện mà thành
Tại sao bạn rất hay hỏi về cảnh giới sau tu luyện đạt được, còn họ thì không , bởi họ biết nếu quá hiểu biết về những cảnh trong tương lai họ sẽ sinh ra cái gọi là tập vì mục tiêu
Còn bạn thì sẽ không hiểu được rằng, tương lai mỗi người hoàn toàn không giống nhau, cảnh giới tu cũng khác nhau hoàn toàn, có người gặp cảnh này, có người lại gặp cảnh khác, không ai giống nhau, nên bạn không thể mơ tưởng rằng sẽ giống ai đó sau khi tu luyện
Nếu lưu giữ chấp niệm này, bạn sẽ rất nhanh chóng nhập ma , và toang là điều dễ hiểu
Nên nhiều khi bạn đi học ít người giảng giải chi tiết là để cho bạn tự ngộ, tự vỡ ra chấn lý trong quá trình tu học, bởi não bạn không vận động, khi gặp tình huống cụ thể thì ai sẽ cứu giúp bạn ngoài chính bản thân bạn đây
Nên nhất thiết bạn phải tự tu hành, tự trải qua các khảo nghiệm, tự đi trên con đường mình chọn …. Bạn phải tự đi, bạn mới có thể thành tựu xuất sắc được, phải tự chủ động não làm việc…
Bạn chỉ tu khó khăn khi bạn cứ đặt ra mục tiêu đạt được, bạn tu vì có mục tiêu , hoặc có điều kiện , khi bạn tu có điều kiện việc bạn nhập ma chỉ là sớm hay muộn mà thôi
Tu không thể nhanh, từng bước và chuyên nhất 1 pháp môn nào đó, chứ ko nên đi cùng 1 lúc 2 con đường
Nếu không tập chung, không chuyên nhất, không bình tĩnh, không tự nhiên…. Bạn sẽ bỏ cuộc và thất bại
Đọc phải suy nghĩ, phải hành động, phải trải nghiệm , không xuất chấp niệm ….
Tự sẽ thành tựu viên mãn …